Ừ, 100 ngày lại vào lại nhớ !
Con đã tin và đi theo chú nhưng con đâu ngờ, tận tám năm sau con mới được gặp lại bố. Ngày tiễn con ra ga Sài Gòn có bà ngoại và cô Thọ - người bố hay gửi nuôi con. Chẳng hiểu sao, tàu chưa lăn bánh, con chưa lên mà hai người khóc mãi. Mẹ thằng bé Khôi hay chơi chung với con cũng ra, cô cũng khóc. Cô Thọ còn chạy theo xe khi tàu chuyển bánh, đưa bàn tay vẫy vẫy. Tàu đi nhanh, bóng cô cũng khuất dần.
Ở nhà chú, con phải học cách nhường nhịn em, vì mỗi lần giành đồ làm em khóc, thím luôn bảo: “cháu đang ở nhà của em, phải biết nhường em chứ”, con học cách trông em thay vì mỗi buổi tới la cà cùng bố. Lớn hơn một chút, con học cách mỗi trưa hè cúp điện con phải thức quạt cho em ngủ. Những lúc ấy, con chợt nhớ về bố rất nhiều, nhớ những lúc bị bệnh được bố nghỉ làm ở nhà chăm mà nay chỉ có một mình. Tới tuổi dậy thì, có những tâm sinh lí khác thường mà con thì không có mẹ. Con thích ăn nhiều thứ mà không dám ăn hay không dám xin mua. Ở với chú thím, con hiểu rằng mình không được đòi hỏi nhiều. Ngày xưa khi ở với bố, mỗi món ăn con thích, bố sẽ mua hay tự tay nấu , . . .
Ấy vậy, tám năm ròng trôi qua. Bố nhận nuôi con lại từ chú thím, có cái gì lạ lạ giữa bố và con mà sau này con hiểu ra, đó là khoảng cách. Con đã từng mong được gặp lại bố rất nhiều. Mỗi năm đến dịp sinh nhật, chú thím mua cho cái bánh kem, đến khi nhắm mắt ước một điều gì đó, con đều ước được gặp lại bố. Có những khi ngồi chơi búp bê với em, mà con nói chuyện với búp bê như nói chuyện với bố. Lắm lúc chú hỏi: “cháu nói chuyện một mình à“. Sau, bố cũng tìm được một người phụ nữ cạnh bên để chăm lo cho mình. Người ấy cũng một lần đò qua sông, và cũng có một đứa con riêng – như bố vậy. Đứa thì không cha, đứa không có mẹ, hai người dang dở tình duyên. Bố quyết định lấy người đó và xem con người đó như con mình. Ba năm, em gái con ra đời à bố gọi nó là Sóc. Hai năm sau, bố lại chỉ có một mình, một nhà với con. Cũng độ mười năm trước nhà chỉ hai bố con, giờ đây nhà cửa vẫn thế. Có khác là bố làm ăn khấm khá hơn xưa. Bố lo cho con đi học. Bố biết con tính lì, như con trai, nóng nảy nhưng bố vẫn chiều. Không bao giờ bố để con ở nhà một mình dù con đã lớn. Bố đặt hẳn tên con cho công ty riêng là cả cái tên của con. Những người làm ăn với bố, ai cũng thắc mắc về cái tên vừa dài vừa lạ. Bố ôn tồn đáp: ‘ Dương có nghĩa là Trời, Ánh tức là hào quang mặt trời lan tỏa, Hải tức là biển cả mênh mông, Hoàng là vàng. Cái tên có nghĩa là mặt trời chiếu sáng biển vàng“, xong bố nháy mắt cười “bạn thấy tên hay không ?”, chẳng đợi trả lời, bố đáp:
“tên con gái tớ đấy“. Dù con chưa ngoan nhưng bố rất kì vọng ở con. Ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, có những khi con nổi loạn, bỏ nhà đi khiến bố bỏ việc đi tìm con về. Dẫu biết rằng Sài Gòn rộng lớn lắm, biết kiếm đâu ra mà bố vẫn cứ tìm. Khi thì con trở chứng đòi nghỉ học, khi thì đánh nhau bị công an mời lên. Bao nhiêu việc khiến bố đau đầu lo lắng. Có những khi con đay nghiến bố, cho rằng bố không hiểu mình, bố không phải là bố của con, bố không cho con được người mẹ. Lúc ấy, chắc là bố khổ tâm lắm, bố không nói gì cả, bỏ ra ngoài. Nhưng bố không giận con, con cũng chưa bao giờ xin lỗi bố về những gì con làm. Con vốn là đứa cố chấp.
Có lần con hỏi bố ‘bố ơi sao bố không lấy vợ ‘, bố cười quay ra hỏi ‘ biết lấy ai bây giờ ‘. Đúng thật, bố con giờ đa lớn tuổi, phụ nữ thật lòng với bố, cũng phải qua lần đò, phụ nữ trẻ tuổi có thật lòng bên một người đàn ông ba lần đò không về bến ? Khi ấy, con thương bố vô cùng. Nhiều bạn bè con, cha mẹ gia đình yên ấm, bố thì vẫn vậy đấy. Bố có mỗi một niềm vui là kiếm tiền cho con ăn học – bố bảo vậy, khổ vì ai mới đa , chứ khổ vì con là bố vui. Những lúc con đi học, cả tuần mới về một lần, có những hôm bố ốm, bố sốt, chỉ mình bố tự lo.
Con học nội trú, cả tuần mới về một lần nên bố trông về nhà lắm. Hồi đó còn con chó ở nhà, cứ sắp đưa con đi học là bố lại đùa:’ ở nhà chơi với con chó này cho đỡ buồn”. Về nhà là bố lại trổ tài nấu ăn, đồ đạc con một tay bố giặt rồi phơi. Ai cũng bảo bố chiều con quá, bố cứ nói: ’kệ, tuần nó về có một lần‘. Suốt bao nhiêu năm, bố không rượu chè, cờ bạc, bố không biết uống bia, ghét mùi thuốc lá. Vì nuôi con mà bao thú vui của một người đàn ông, bố dẹp cả. Người ta vẫn hỏi bố, sao hay vậy. Bố bảo: ‘nuôi nó đó, nuôi nó mà bia rượu sao nuôi được “. Con thích ăn gì là bố cũng thế. Nào bánh, nào sữa, nào kẹo , . . . tủ lạnh lúc nào cũng có. Có bộ đồ nào mới bố mặc vào, ngắm trước gương xong lại ra hỏi con xem có đẹp không. Con hay trả lời: ‘ xâu mù “, bố ấn đầu con “ mẹ cha mày “. Cuộc sống ấy thật là vui biết mấy. Cảm ơn bố những ngày tháng qua đa luôn bên con, chăm lo cho con. Con yêu bố, con yêu bố không phải chỉ vì bố là bố của con. Con yêu bố vì những ngày tháng cõng con trên lưng qua bao nơi, là vì những năm tháng vật lộn kiếm sống trên đường đời tấp nập, là vì những lo toan của bố. Và là vì cả tuổi thơ bên bố .
Cuộc nói chuyện với chú, đoạn, chú nói :