Từ bé , con đã được lớn lên trong vòng tay yêu thương và những câu hát ru của bà. Con lẽo đẽo theo bà đi chợ , đi thăm hàng xóm và cả đi nhà thờ nữa. Bên cạnh những dấu bàn chân nhỏ bẻ chập chửng của con là những dấu bàn chân to và vững của bà trên những con đường làng thuở ấy. Chả thế con đã không quen thói làm gì cũng phải có bà , ngay cả khi ngủ cũng phải ôm bà thì mới ngủ được ngon và cứ thế , đến khi đi qua tuổi 16 !
Phải rồi, mười bảy năm của đời con có một điểm tựa , đó là bà.Đến bây giờ con vẫn thèm được ngửi “mùi bà”- cái mùi nồng ấm, thân quen mà con vẫn cảm nhận được khi vùi đầu vào ngực bà làm nũng hay tìm sự che chở mỗi lần bị người khác nồ nạt, ăn hiếp. Cái mùi của tình yêu thương hồn hậu ấy đã đưa con vào giấc ngủ bình yên trong những năm tháng tuổi thơ vụng dại. Rồi khi con lớn lên ,đến tuổi đi học , sáng nào cũng phải ôm bà một cái, hít thật sâu “cái mùi bà “ cho đầy lồng ngực , trước khi chào bà đi học. Với con, đó là cách để bà theo con tới lớp, động viên con mạnh dạn đưa tay tham gia ý kiến, bảo vệ con không cho bọn trẻ hư ăn hiếp. Khi phải xa nhà đi học nội trú, nhiều lúc con nhớ “cái mùi bà” đến muốn khóc , chỉ mơ được chạy về mà chui vào ngực bà !
Con rất tự hào về bà ngoại của con. Bà không chỉ là một “cây cao bóng cả “ trong nhà mà còn là một người được xóm giềng kính quí . Gìn giữ những bài thuốc nam mà ông cố dạy cho , bà trở thành một thầy thuốc mát tay, sẵn sàng giúp những ai mắc những chứng bệnh thông thường bằng những bài thuốc dân gian đó. Bà còn là một người kể chuyện tuyệt hay. Câu chuyện của bà không phải là cổ tích mà là những kỉ niệm gia đình, những câu chuyện tâm linh, đạo lí. Bình dị thôi, nhưng con có thể rút ra từ đó những điều hay, lẽ phải , từ những mĩ tục địa phương đến nề nếp gia phong; từ cái hay phải rèn đến cái sai cần tránh…Con thích những câu ca , câu vè hay thành ngữ, tục ngữ mà bà hay dùng trong lời nói hàng ngày , kiểu như là “Nhu mì con gái, nết na học trò”. Mỗi khi ngẫm nghĩ, con lại thấy nó đầy ý vị ! Kỉ niệm về bà còn thơm ngát mùi hương của những món ngon bà nấu. Còn nhớ, con cứ mong Tết đến thật nhanh để lại được ăn thịt đông của bà. Bây giờ nhắm mắt lại con vẫn như cảm nhận được vị thơm tho,béo ngậy của cái món ăn kì diệu đó.
Bà ơi! Đã bao giờ con nói với bà rằng con xin lỗi bà chưa nhỉ ? Con đã từng khiến bà buồn vì bỗng dưng tuyên bố “muốn làm con trai” và quyếtt định ăn mặc như con trai, đi đứng giống con trai, thật là ngông hết sức! Lần duy nhất trong đời, con bị bà đánh đòn. Mấy roi bà vỗ vào mông con đau điếng đã cứu vãn tính cách của con . Bây giớ con vẫn còn ân hận vì có lần bà nhờ con đi mua trầu (vì bà nghiện nhai trầu mà ), nhưng con ham chơi không muốn đi , để mặc bà thèm miếng trầu cả ngày hôm ấy. Con hư thế nhưng ba vẫn không mắng, cái gì ngon bà cũng chừa phần con.
Thời gian lạnh lùng trôi và con thì vô tình không thấy bà ngoại ngày một già yếu. Cho đến cái ngày con phải đối mặt với một thực tế đau đớn: bà sẽ ra đi vĩnh viễn . Con không dám và không muốn nhớ lại cái ngày đau thương ấy. Rất rất nhiều người đến tiễn đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng nhưng con vẫn thấy xung quanh mình , trong lòng mình là một khoảng trống vô biên. Thế là từ đây không còn ai đáp lại tiếng gọi “Bà ơi” của con mỗi khi con từ trường nội trú về nhà. Thế là con không bao giờ còn cơ hội rúc đầu vào ngực bà để hít cái mùi nồng ấm Thế là chẳng khi nào con còn được ăn thịt đông bà nấu. Thế là con không còn được nhìn thấy bóng bà bên cạnh bóng của mình trên con đường đời phía trước nữa rồi, bà ơi ! Con chợt nhận ra mình chưa lần nào nói cảm ơn hay xin lỗi bà mặc dù con được nhận từ bà quá nhiều và cũng không ít lần làm cho bà phải buồn lo. Con chợt thấm thía câu thơ của Nguyễn Duy:
Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
Bà chỉ còn là một nắm cỏ thôi
Bà đã về cõi vĩnh hằng. Con sẽ tập tự đi một mình , không có bà bên cạnh. Con sẽ học cách chịu đựng đau thương mất mát Nhưng trong con chẳng bao giờ phai mờ hình ảnh người bà kính yêu- vừa mộc mạc , quen thuộc như hạt lúa củ khoai, vừa cao cả , thánh thiện như bà tiên , ông Bụt trong cổ tích. Kì thi quan trọng mang tính quyết định tương lai của con đang ở phía trước, bà hãy tiếp sức cho con bà nhé! Con hứa với bà , con sẽ nỗ lực tối đa để đạt kết quả tốt nhất, để bà của con sẽ tự hào về đứa cháu gái yêu thương.
Và bây giờ , dù đã về nơi xa xôi lắm, con tin rằng bà vẫn nghe được những lời này của con. Cám ơn Người đã chăm sóc con từ tấm bé không quản ngại khó nhọc. Cám ơn Người đã ở bên cạnh con mỗi lúc con vui hay con buồn. Cảm ơn người đã bảo ban dạy dỗ, uốn nắn từng li từng tí để con được là con hôm nay. Cảm ơn Người đã sống thật đẹp, thật khiêm nhường và đầy tình yêu thương , để trở thành một tấm gương cho con ngưỡng vọng và phấn đấu tự rèn.
Cảm ơn Người vì tất cả, Ngoại của con ơi!